Trang chủPODCAST - Ai chẳng có mối tình trong kí ức

[PODCAST] – Ai chẳng có mối tình trong kí ức

Chào mừng bạn đến với Podcast “Cafe 360” của Đài PTTH Quảng Nam….Phát hành trên website qrt.vn, app QRT online, youtube Đài PT-TH Quảng Nam lúc 18h00 thứ Bảy hằng tuần; trên sóng phát thanh Đài PT-TH Quảng Nam tần số FM 97,6Mhz lúc 19h15’ cùng ngày, “cafe 360” sẽ là những lời tự sự, những tản mạn về cuộc sống… Mời các bạn đón nghe.

Bạn thân mến, giữa những ngày hối hả với cuộc sống hiện tại, có bao bao giờ bạn dừng lại bên tách cfe và thả cho những suy nghĩ trôi ngược về ngày cũ, chợt nhớ lại những nuối tiếc cho một mối tình trong kí ức xa xôi, mà có vẻ như nó vẫn cứ đẹp trong tiềm thức. Đó có thể là mối tình đầu của bạn, hoặc có thể đó chỉ là dấu chấm lửng, hay một dấu hỏi bỏ lại sau lưng một người đến tận bây giờ. Mời bạn cùng đến với những chia sẻ của những người bạn cfe 360, qua giọng đọc Kim Quảng.

Năm thứ ba sinh viên Đại học của Liên hồi ấy cũng cũng như tự những ngày đầu, là giảng đường, phòng trọ, thư viện, quán cafe, nhưng được cái chúng chẳng có logis hay lối mòn nào cả. Liên là tuýp người ngẫu hứng. Cô thường lên lớp muộn sát giờ điểm danh. Bài thu hoạch hay đợi đến mốc trừ điểm nộp trễ lần thứ 3, nghĩa là bài 10 điểm chỉ còn 7 điểm, cô mới bắt đầu làm. Điểm học phần của Liên thường quẩn quanh số 7, cô cũng chẳng bận tâm nhiều, qua môn là được. Liên thích đọc truyện ma của tác giả “Người khăn trắng”, thích đọc truyện viết về tình yêu của Marc Levy. Tiểu thuyết gia nổi tiếng của Pháp có những câu chuyện tình yêu thật đẹp. Truyện hay lồng vào yếu tố giả tưởng, câu từ ít hoa mỹ, nhưng đọng lại trong lòng người đọc là những mối tình thật khó diễn tả. Liên thường không biết kể thế nào về cách cô cảm nhận những mỗi tình trong truyện Marc Levy, chỉ là với cô, tình yêu là như vậy, không gắn với bất cứ thứ gì, không có điều kiện, không có điểm kết thúc, không cần nắm giữ nhưng không bao giờ buông bỏ trong lòng. Có thể vì vậy mà đến giờ cô vẫn nhớ Duy.

Hôm đó là tối thứ 6, Liên, một nữ sinh viên năm thứ 3 Đại học, đang nằm đọc say mê cuốn truyện “Nếu em không phải một giấc mơ” của Marc Levy thì nhỏ bạn cùng phòng điện thoại réo rắt “Mi thay đồ lẹ lên tau về chở qua quán ăn tối với hai anh bạn tau ở quê vô chơi” “Làm biếng quá, mi đi mình đi” “Điên hả nhỏ kia, nói nhiều, thay bộ đồ số một của mi đi, cho mi năm phút. Tút tút..” Vậy là Liên phải ngồi dậy thay đồ, số một hay số mười thì cũng quần jean áo pull trắng, kiểu nhanh và tiện nhất Liên thích. Đúng là năm phút vài giây đã thấy cái mặt hăm hở của nhỏ bạn, Liên ngoan ngoãn leo lên chiếc wave xanh của nó mà đi ăn tối với hai ông anh nào đó ở quê.

Hai anh của nhỏ bạn giống như số mười, một anh mủm mỉm và trắng non, khiến Liên cảm giác anh dễ thương như chú cún con nhỏ, người còn lại tong teo như một cái cây. Cái cây khi ấy đã tốt nghiệp trung cấp cảnh sát và làm việc ở Đông Giang. Cái cây hỏi Liên “ Em tên gì” “Em tên Liên, chữ Liên trong Hồng Liên nghĩa là sen hồng. Anh tên gì?” “ Anh tên Duy. Chữ Duy trong duy nhất. Anh chỉ có một”. Cả nhóm phá lên cười, một cách thật vui vẻ dễ chịu. Buổi tối hôm đó rất vui.

Chiều hôm sau mọi người hẹn nhau tới quán cafe ven sông. Quán gồm nhiều gian nhà gỗ mái lợp tranh, những lối đi lát đá viên trắng, vườn có nhiều cây liễu rũ, vài cây mận sai quả. Khúc sông hẹp nên nhìn qua bờ bên thật gần, dường như rất rõ cả những bóng chim về đậu thành bầy trên các tán cây rậm rạp. Liên ít nói, ngồi nghe mọi người trò chuyện, tay cầm nắm hạt dưa thơ thẩn nhìn ra ngoài nhiều hơn. Lúc đứng lên về, Duy nhảy với lên một gốc mận hái trái đưa cho Liên. Cuộc chia tay không bịn rịn, Duy rủ hồi nào rảnh ra ngoài quê nhỏ bạn chơi.

Hồi đó cũng đến vào mùa hè. Liên ra ở lại nhà nhỏ bạn một hôm. Mọi người đi chơi nhưng vắng Duy đang có công việc ngoài Quảng Trị. Lúc đi ăn với mọi người, nghe bảo Duy điện về cho nhỏ bạn “ giữ chị Liên ở lại mai anh về”. Nhỏ bạn kể xong Liên cười bảo “ ủa tau làm chị của mi hồi mô rứa”. Nhưng Liên cũng nán lại một hôm.

Hôm sau Duy về rủ mọi người cùng đi ăn và đi hát hò. Liên cứ đứng yên đợi mọi người lên xe ngồi ngẫu nhiên, để lại mỗi yên sau xe máy của Duy còn trống, rồi Liên cũng tự nhiên leo lên ngồi. Một cách rất tự nhiên nhưng nhớ là Liên đã có cảm giác là lạ… Sau khi đi chơi về Duy nói hôm nào vào trong đó sẽ alo cho Liên và nhỏ bạn.

Bẵng đi hai năm chưa thấy cái hôm nào đó tới. Lúc này Liên đã trở thành cô giáo mầm non của một trường công lập ở thành phố Tam Kỳ bé nhỏ, bình yên. Một hôm bỗng có số điện thoại lạ gọi đến nói Duy đây! Liên hỏi Duy nào… và cuộc gặp một lần nữa quay lại.

Từ cuộc gọi mở đầu “Duy đây” hôm đó, y như rằng ngày nào Duy và Liên cũng nhắn tin cho nhau từ sáng tới khuya. Lúc này Duy đã chuyển về đồng bằng làm ở trụ sở huyện nhà, nơi có ba Duy đang công tác.

Có hôm tối rãnh nằm ôm điện thoại nhắn tin qua lại, Duy bảo nhớ nhất cái gương mặt lạnh lùng của Liên hôm ở quán cfe ven sông năm đó, không quan tâm đến ai cả. Chợt nhớ những năm tháng ấy với Liên, tình cờ là cũng để ý “ cái cây” hồi đó nói chuyện lãng, không nói thôi chớ nói câu nào ra là lạt nhách, y như ổng mới rớt xuống từ sao hỏa. Liên tủm tỉm cười mình chứ không kể ra điều đó cho Duy biết, rằng mình đã thích Duy tự hôm nghe nói “ giữ chị Liên lại đó mai anh về” rồi.

Có lẽ cũng đến vài tháng trôi qua, những dòng tin nhắn vẫn ngắn gọn nhưng Liên đợi hoài và thấy ấm áp đến lạ. Duy sợ con gì nhất? Khủng Long. Liên là Khủng Long nè. Ngủ đi Khủng Long… Vẫn vậy, hai đứa đến lạt nhách.

Có lần Duy hỏi Liên thích ăn gì, Liên nói thích món vịt tiềm thuốc bắc. Duy bảo hôm nào về sớm nấu đem vô cho, vì Duy nấu ăn ngon lắm. Hôm đó Liên hồi hộp từ sáng chẳng làm được gì. Mấy tháng liên lạc nhắn tin qua lại, có lẽ hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên chăng? Liên chọn mãi một sét đồ ưng ý treo sẵn. Đến bốn giờ chiều là trống ngực cứ đập thình thịch, không biết mấy năm qua giờ trông “ cái cây” ra sao, biết nói gì khi gặp nhỉ? Không biết cậu ấy sẽ chạy xe gì vào đây nhỉ? Nhắm mắt lại Liên tưởng tượng chắc là chiếc xe máy màu vàng đen.

Cũng đến sáu giờ chiều tiếng chuông điện thoại vang lên “ Liên hả, Duy đến địa chỉ hẻm trọ rồi nè, ra đây”. Liên như muốn ngất vì hồi hộp, cố gắng tạo nét tự nhiên đi lững thững ra ngõ. Một chàng trai mãnh khảnh đội mũ bảo hiểm như cái nồi cơm điện ngồi trên chiếc exchanter màu vàng đen. Ui chao ôi, sao y trí tưởng tượng của Liên vậy? Một sự siêu nhiên nhỏ như truyện của Marc Levy chăng? Duy ngoắc ngoắc lại chìa túi đồ ăn ra “của Liên nè” rồi nói “Thôi Duy về nghe”. Liên cười “ùm cảm ơn nghe”. Bóng xe máy màu vàng đen khuất dần, Liên lẩn thẩn cầm túi đồ ăn vào lại nhà, lòng tự dưng hụt hẫng, alo cho vợ chồng nhỏ bạn thân đến chia thức ăn ra ăn, rồi đem cho hàng xóm… rồi ngồi ăn ngấu nghiếng chẳng cảm nhận mùi vị gì cả.

Hai tiếng sau điện thoại có tin nhắn “Duy về đến nhà rồi, giờ đi cafe tối đây”. Liên giận im lặng. Hôm sau Duy nhắn “Làm gì đó Khủng Long”. Hôm sau nữa Duy nhắn “Điện thoại ơi chị Liên ngủ chưa”. Tại có lần Duy hỏi ngủ chưa, Liên bảo ngủ rồi, hỏi ngủ rồi ai trả lời, Liên nhắn điện thoại đang trả lời đây.

Liên vẫn im lặng. Một năm sau. Nhỏ bạn gặp lại nói chuyện lan man tự dưng kể ba mẹ Duy ly dị rồi, Duy buồn lắm, hình như đã vào Sài Gòn học lên Đại học. Liên không hề nói Liên đã đợi thêm một tin nhắn nữa thôi để trả lời Duy. Như cách Duy từng biến mất hai năm rồi chợt trở lại khi ấy.

Rồi Liên cũng len lén mày mò tìm vào facebook của Duy, thấy hình một cô gái vào Sài Gòn thăm Duy đang đi học. Cuộc gặp lại mà Liên đợi mãi đã có câu trả lời không.

Tự dưng nhớ lại thấy nuối tiếc khi chưa lần nào mạnh dạn thổ lộ, hay ít ra làm điều gì đó để họ biết mình, thì dẫu câu chuyện kết thúc ra sao cũng được. Gía như Liên đừng cứ chờ đợi như thế, chắc nuối tiếc đã không chất chồng trong kí ức.

Năm đó có lẽ chưa đủ nắng để nở hoa, hay như mấy câu hot trend trên mạng rằng, vì ai vô tình bảo thích màu xanh, tôi đem lòng yêu cả bầu trời… Vì Liên thích những tình yêu trong truyện của Marc Levy…

Cũng có khi chưa từng yêu lại là một cái kết đẹp. Tuổi trẻ mà, ai chẳng có những kỉ niệm.

K.Q

2.7/5 - (3 bình chọn)

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

ĐỌC NHIỀU