Trang chủPODCAST - Tiếng thở dài trên cánh đồng ngập nước...

[ PODCAST ] – Tiếng thở dài trên cánh đồng ngập nước…

Chào mừng bạn đến với Podcast “Cafe 360” của Báo và Đài PT-TH Quảng Nam. Phát hành trên website qrt.vn, app QRT online, youtube và sóng phát thanh tần số FM 97,6Mhz của Báo và Đài PT-TH Quảng Nam, lúc 18h00 và 19h15 thứ bảy hằng tuần, “Cafe 360” sẽ là những lời tự sự, những tản mạn về cuộc sống… Mời các bạn đón nghe.

Bạn thân mến, Tháng Sáu – lẽ ra là mùa của nắng, của tiếng ve, của sắc đỏ phượng hồng rực rỡ… nhưng năm nay, miền Trung lại chìm trong mưa bão giữa những ngày hè. Trong tập podcast hôm nay – “Tiếng thở dài trên cánh đồng ngập nước…” của BTV Ái Linh , mời bạn cùng lắng nghe những câu chuyện từ ruộng đồng. Những tiếng thở dài không chỉ là tiếc nuối cho một vụ mùa mất trắng, mà còn là gánh nặng mưu sinh, là nỗi trăn trở gửi gắm trong từng luống rau, hạt lúa.

Tháng 6, lẽ ra sẽ là tháng của những ngày ngập tràn nắng, hay những cơn mưa có đến cũng chỉ là bất chợt ghé qua, để giảm đi cái oi bức của mùa hè. Thế mà, kỳ lạ thay, năm nay bão lại đến giữa mùa hè. Những cơn mưa xối xả, nước như trút đổ xuống dải đất miền Trung gầy guộc. Trong đêm tối, nước từ trên trời đổ xuống, nước từ thượng nguồn đổ về, bao nhiêu hoa màu trôi theo dòng nước lũ, chẳng ai kịp trở tay.

Lúa vừa mới gieo sạ, mấy hôm trước còn xanh non mơn mởn, giờ ngã rạp xuống bùn. Những cánh đồng dưa chờ thu hoạch trôi theo dòng nước bạc. Sáng hôm sau, mặc cho gió mưa còn tơi bời, những người nông dân trong những chiếc áo mưa mỏng manh, bì bõm mò mẫm trong nước vớt từng củ khoai, từng quả dưa, từng cọng rau còn sót lại lại như vớt vát chút  hi vọng cuối cùng của mùa vụ.

Những người nông dân quê tôi bao đời nay lam lũ với ruộng đồng, đã quen với những lần chạy bão chạy lũ, vẫn gượng dậy sau những đợt bão giông. Nhưng bão về ngay trong tháng 6 như cú đánh úp bất ngờ của thiên nhiên, dập tắt bao nhiêu hi vọng vừa mới nhen nhóm.

Mới hôm trước đây, có người nhìn vào cánh đồng dưa mà ngẫm tính sẽ sửa lại mái nhà, nhìn vào luống rau mà tính chuyện mua cho sắp nhỏ bộ quần áo mới.Thế rồi, bão tới, những vụ mùa, những củ khoai, quả dưa cõng trên mình biết bao nhiêu dự liệu giờ đây trôi theo dòng nước. Những gương mặt khắc khổ, những ánh mắt thất thần nhìn cánh đồng ngập nước mà không nén nỗi tiếng thở dài…Tiếng thở dài nặng trĩu những lo toan…

Rồi chẳng ai bảo ai, khi cơn mưa ngớt, khi ruộng đồng vẫn còn lênh láng nước, người dân quê tôi sẽ lại tất tả ra đồng, vá lại từng đoạn bờ, dọn dẹp ruộng đồng để chuẩn bị cho đợt sạ mới dù chẳng biết rằng những ngày tới liệu có mưa thuận gió hòa. Dường như đã quen với những cơ cực, họ chẳng có thời gian mà buồn lâu, mà than thở. Bởi có lẽ, họ hiểu rằng nếu không bắt đầu lại từ hôm nay thì ngày ngày mai chẳng biết lấy gì mà bấu víu, tiền học cho con sắp đến kỳ đóng, bộ sách mới cho con cũng chưa kịp mua, đứa con ở xa cũng sắp đến kỳ đóng tiền trọ…Nên dù có bao lần mất trắng, bao lần đánh cược với ông trời, dù bàn tay đã chai sạn vì cơ cực thì họ vẫn bám đất, bám đồng như bám lấy những mùa hi vọng.

Không ai chọn nghèo khó. Nhưng giữa những biến động của cuộc sống, khi bao người rời xóm làng tìm kiếm cho mình cơ hội, vẫn có những người ở lại với đất đai, với ruộng đồng quê hương, với những giọt mồ hôi mặn chát, những đêm trắng lo lũ về.  “Cực miết  rồi cũng thành quen. Mất mùa thì tiếc, nhưng mà không làm lại thì lấy chi sống, lấy chi mà nuôi con ăn học.”  Rồi từ những cơ cực ấy, từ gánh lúa, củ sắn, củ khoai…bao giấc mơ đã nên hình hài, những đứa trẻ lớn lên từ gốc rạ, được học hành, được mở mang tri thức, được thấy thế giới rộng lớn bên ngoài lũy tre làng và viết nên những giấc mơ của riêng mình.

Và tôi tự hỏi, trong những giấc mơ bay cao bay xa ấy, liệu có giấc mơ nào trở về với quê hương ? để những người nông dân bớt đi những nhọc nhằn, đỡ phụ thuộc vào thời tiết, để không còn những thấp thỏm lo âu mỗi khi bão về…và để không còn những tiếng thở dài trên cánh đồng ngập nước…

Ái Linh

Bình chọn

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

ĐỌC NHIỀU