Chào mừng bạn đến với Podcast “Cafe 360” của Đài PT-TH Quảng Nam. Phát hành trên website qrt.vn, app QRT online, youtube Đài PT-TH Quảng Nam lúc 18h00 thứ Bảy hằng tuần; trên sóng phát thanh Đài PT-TH Quảng Nam tần số FM 97,6Mhz lúc 19h15’ cùng ngày, “cafe 360” sẽ là những lời tự sự, những tản mạn về cuộc sống… Mời các bạn đón nghe.

Thưa QV! Có một người phụ nữ luôn lặng lẽ dõi theo ta suốt cuộc đời, dù ta có đi xa đến đâu, trưởng thành thế nào, trong mắt người, ta vẫn mãi là đứa trẻ cần chở che. Người phụ nữ ấy chính là má.
Trong tập Podcast ngày hôm nay, qua những dòng chia sẻ đầy cảm xúc của BTV Phương Thùy, chúng ta sẽ bắt gặp bóng dáng tảo tần, yêu thương vô điều kiện của má – người đã dành cả thanh xuân để nuôi nấng, chở che con bằng những điều bình dị nhất. Là bữa cơm nhường phần ngon cho con, là những món quà quê gửi gắm cả trời thương nhớ, là những cuộc gọi hỏi han tưởng chừng giản đơn nhưng chứa đựng bao nỗi lòng…
Má – bóng dáng của yêu thương
Má – người phụ nữ duy nhất có thể nghiêm khắc với con bằng những lời mắng gay gắt, nhưng trong tim lại chỉ có một mong ước: con khôn lớn, bình an, nên người.
Má – người đã dành trọn thanh xuân và tình yêu thương vô bờ để chở che, bao bọc con từ thuở ấu thơ.
Tảo tần sớm tối vì con
Lưng còng tóc bạc, hao mòn tháng năm
Bữa ăn dành hết phần ngon
Chỉ mong con trẻ được tròn ước mơ.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày thơ bé, khi gia đình còn khó khăn. Mỗi lần má mua được con cá nhỏ về kho, hương thơm lan tỏa khắp gian bếp. Các con tranh nhau những miếng cá ngon, chỉ chừa lại những mảnh xương. Đứa nào cũng ngây thơ hỏi: “Sao má không ăn?” Má chỉ cười hiền hậu, ánh mắt chan chứa yêu thương: “Má không thích cá.”
Chúng tôi hồn nhiên tin lời má. Mãi sau này mới hiểu, không phải má không thích, mà là má luôn dành phần ngon nhất cho con, chỉ lặng lẽ nhặt những miếng xương nhai lại…
Thời gian trôi qua, chúng tôi khôn lớn, rời xa quê nhà để xây dựng cuộc sống riêng. Cuộc mưu sinh cuốn chúng tôi đi, những cuộc gọi về cho má cũng dần vội vã. Nhưng má vẫn vậy, vẫn luôn là người chủ động gọi trước, giọng nói dịu dàng, ấm áp như bao năm qua:
“Con ăn chưa? Má gửi ít đồ vườn ngon mà ăn nghe.”
Sự quan tâm của má lúc nào cũng giản dị, chân chất như thế, chẳng bao giờ đổi thay. Mỗi khi trong vườn có thứ gì ngon, má lại tỉ mỉ chọn những trái chín nhất, những củ khoai bở nhất, những nải chuối tròn trịa nhất, rồi gói ghém cẩn thận, gọi điện giục giã:
“Má mới hái được mấy trái dưa, ít rau vườn nhà, má gửi xe cho con nhen. Mấy đứa ăn cho má vui…”
Cứ thế, mùa nối mùa, năm nối năm, từ củ khoai, quả bầu, trái cà đến nắm rau muống xanh non… tất cả đều gói trọn tình thương của má. Đó không chỉ là những thức quà quê, mà còn là cả nỗi nhớ, sự chờ mong của một người mẹ già vẫn ngày đêm dõi theo con, chỉ mong con luôn đủ đầy, bình an…
Dẫu chúng tôi có đi xa đến đâu, trong mắt má, vẫn mãi là những đứa trẻ thơ dại, vẫn cần được chở che, vẫn cần được yêu thương theo cách bình dị nhất – những món quà quê chất chứa trọn vẹn tình thương của má.
Giờ đây, các con của má đều đã trưởng thành, có gia đình riêng, có cuộc sống đủ đầy, ấm êm. Ai cũng mong đón má về sống cùng để tiện bề chăm sóc, nhưng má chỉ lắc đầu, nở nụ cười hiền hậu rồi nhẹ nhàng nói:
“Mảnh đất này, ngôi nhà này là nơi má và ba đã vun đắp biết bao yêu thương. Hằng ngày má vẫn còn được chăm chút góc sân, nấu bữa cơm quen thuộc, và đặc biệt là thắp nén nhang cho ba. Má vẫn trò chuyện với ổng mỗi ngày, để ổng không cô đơn…”
Má không muốn rời đi, bởi chỉ khi ở lại đây, má mới thấy lòng thanh thản, mới cảm nhận được ba vẫn luôn bên cạnh mình như thuở nào.
Biết lòng má đã quyết, mỗi cuối tuần, anh em chúng tôi lại đưa vợ, chồng, con cái về quây quần bên ngôi nhà thân thuộc. Căn bếp nhỏ lại sáng đèn, gian nhà cũ lại rộn ràng tiếng cười, tiếng trẻ thơ líu lo chạy nhảy. Má vẫn vậy, vẫn là người dậy sớm nhất chuẩn bị bữa cơm, vẫn cẩn thận gắp từng miếng ngon vào chén con cháu. Dù chúng tôi có trưởng thành, có đi xa bao nhiêu, thì khi trở về bên má, vẫn mãi là những đứa con bé bỏng ngày nào, vẫn cần một vòng tay dịu dàng, một bữa cơm đượm tình thương.
Ngày 8/3, xin gửi tất cả yêu thương đến những người mẹ trên đời. Cảm ơn má – người đã dành cả cuộc đời để yêu thương, chở che, để cho chúng con có được hôm nay.
Và nếu bạn còn mẹ bên cạnh, xin đừng chờ đợi. Hãy nói lời yêu thương khi còn có thể!
Mẹ là ánh sáng diệu kỳ
Soi đường con bước, dạy đi vững vàng
Mẹ là gió mát dịu dàng
Vỗ về con mỗi lỡ làng, đớn đau Con đi qua những bể dâu
Ngoảnh đầu vẫn thấy một màu yêu thương
Mẹ như nắng sớm, mưa sương
Dành cho con cả đoạn đường thanh xuân…
Phương Thùy